Tôi - người con gái gốc Hà Nội đem lòng yêu một chàng trai gốc Lào Cai. Chúng tôi quen biết nhau từ ngày những ngày còn ngồi trên giảng đường Đại học và yêu nhau đến tận bây giờ.
Thấm thoát cũng gần 4 năm trôi qua, chúng tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm cuộc sống, vui có, buồn có, khó khăn có. Từ ngày anh ấy còn đi học cũng có đi làm thêm kiếm sống, hai chúng tôi sống cùng trong một khu trọ, ngày 3 bữa ăn cùng nhau, có bữa cơm 20.000, có bữa sang chảnh hơn thì thích gì ăn đấy.
Từ khi còn kiếm một công việc làm thêm ở cuộc sống sinh viên với mức lương 1triệu/tháng đến khi anh ấy dần dần trưởng thành, lớn hơn, biết nghĩ hơn, cứ vừa học vừa làm có thời điểm lương lên đến 6 triệu/tháng.
Anh ấy đến với tôi bằng sự chân thành, cả đời này tôi nghĩ sẽ không tìm đc một ai tốt hơn, tình cảm anh dành cho tôi quá sâu đậm, anh ấy đi làm về hay đi học về đều nấu cơm, giặt giũ không ngại bất kể việc gì.
Mưa gió hay bão bùng cũng đều đưa đón tôi đi học, mọi người nghĩ đưa đón nhau cũng bình thường thôi, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Tính ra chúng tôi cũng yêu nhau và bên nhau được 4 năm, không dài nhưng cũng không ngắn. Rồi đến 1 ngày, anh ấy quyết định về Lào Cai tìm việc làm, nơi anh cho rằng đó mới là nơi anh ổn định được sự nghiệp.
Ngày tôi nghe tin ấy, thật sự tôi rất choáng, vì trong 3 năm ở đây cùng em, anh nói sẽ cố gắng làm việc để có thể mua nhà ở Hà Nội chung sống với em. Để an ủi anh, không làm anh quá áp lực trong việc kiếm tiền, tôi có động viên nếu anh đồng ý tôi sẽ nhờ bố mẹ tôi giúp đỡ và chắc chắn bố mẹ sẽ đồng ý. Nhưng anh vẫn quyết định về quê để xây dựng sự nghiệp, ở đó có bố mẹ anh, có người thân của anh.
Tôi không biết làm gì khác ngoài khóc, tôi khóc như mưa, khóc cạn nước mắt trước ngày anh đi. Anh có hứa với tôi sẽ về ổn định sự nghiệp sau đó sẽ quay xuống Hà Nội để hỏi cưới tôi. Tôi tin và đợi chờ anh.
Từ ngày anh về, hàng ngày chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại, facebook, thỉnh thoảng thì facetime để nhìn thấy nhau. Sợi dây kết nối duy nhất giữa tôi và anh lúc này đó chính là điện thoại di động và máy tính.
Chúng tôi cách nhau 200km - một khoảng cách thật là đáng sợ, tuy anh bận công việc nhưng vẫn xuống thăm tôi hàng tháng. Mỗi lần anh xuống thăm chúng tôi đi chơi với nhau rất vui vẻ, anh dẫn tôi đi khắp các con phố của Hà Nội, chỉ cần nơi nào tôi thích anh đều dẫn tôi đi.
Rồi 1 tháng, 2 tháng,… 5 tháng trôi qua cứ như vậy, anh xuống thăm tôi, và tôi cũng có lên thăm anh. Tình yêu của chúng tôi vẫn cứ như thế, có lúc vui lúc buồn. Vì ở xa, không thể tránh khỏi những cuộc cãi vã nhưng rồi vì tình yêu chúng tôi làm lành với nhau và người làm lành trước luôn là anh.
Và rồi 1 ngày nọ, ngày mà tôi lo lắng và sợ nhất đã đến, anh nói lời chia tay vì khoảng cách xa quá, bố mẹ anh không đồng ý, họ hàng anh không đồng ý, họ nói yêu xa thế để làm gì và giới thiệu cho anh một cô gái ở gần đó.
Quan trọng hơn, anh nói tình cảm của anh với tôi cũng nhạt dần rồi. Tôi đau đớn, chết lặng người, không nghĩ tình yêu của chúng tôi lại kết thúc như vậy, không phải hết tình cảm như các cặp đôi bình thường mà vì khoảng cách địa lý.
Thật sự, tình yêu của chúng tôi kết thúc dễ dàng như vậy sao. Ngày anh nói chia tay, tôi bắt xe trong đêm lên Lào Cai gặp anh, đi hết 4 tiếng tôi không muốn khóc nhưng khi gặp được anh nước mắt cứ chảy ra, tôi đau đớn cầu xin anh ở lại bên tôi, quỳ xuống xin anh ở lại bên tôi nhưng anh vẫn cương quyết ra đi.
Trở về Hà Nội, tôi như người chết rồi, không ăn không ngủ, nhưng không dám bộc lộ ra ngoài sợ gia đình lo lắng. Từ ngày anh đi tôi không 1 ngày nào không nhớ anh, đi ngủ cũng mơ thấy anh. Nhưng liệu anh có biết, hay anh đang vui vẻ bên người khác và đã quên tôi.
Tôi đã tính đến việc bỏ gia đình, bạn bè, công việc ở Hà Nội để lên Lào Cai sinh sống, hy vọng níu kéo được anh. Liệu tôi có thể giữ được anh nếu tôi lên Lào Cai hay không? Xin bạn đọc cho tôi một lời khuyên?
No comments:
Post a Comment